[MANHWA] MY YOUNG CAT, MY OLD DOG [CHAP 8]

con mèo của ss là chuyên gia vụ này luôn, sáng nào dậy cũng thấy nó nằm kế bên, đắp chung chăn, ôm chung gối = =”

♥ Động Mèo Hâm ♥

Author: Cho

Translator: Mèo Hâm

Editer: Tử Đằng

Truyện được làm với mục đích phi lợi nhuận. Không mang đi nơi khác khi chưa có sự cho phép của team.

unnamed1a2a  unnamed (3)

Xem bài viết gốc

Cậu là món quà giáng sinh tuyệt vời nhất

Title: Cậu là món quà giáng sinh tuyệt vời nhất

Author: blacksheep

Pairing: Chanyeol x Baekhyun

Rating: PG13

Disclaimer: Họ thuộc về nhau

Một ngọn đồi phủ đầy cỏ xanh, một ngôi nhà gỗ nhỏ, có nắng, có gió, có cả cây đại thụ với chiếc xích đu tràn đầy tiếng cười trong trẻo của trẻ thơ. Đó đã từng là mơ ước của một… à không…phải là hai người mới đúng.

–         Baekyeol à, đem hoa cắm vào lọ đi con.

Chàng trai tuổi ngoài đôi mươi mỉm cười dịu dàng nói với cậu bé đang ôm trên tay một bó hoa hồng trắng lớn. Cả hai người vừa đi vào ngôi nhà gỗ trên sườn đồi. Căn nhà không lớn nhưng có đầy đủ tiện nghi với cửa sổ làm bằng thân cây trúc, những thân gỗ được sắp xếp ngăn ngắn và tinh xảo, mái ngói tam giác sơn xanh. Chỉ là…một ngôi nhà thật đẹp nhưng lại không có người sinh sống.

…Cậu đã từng nói hàng ngày sẽ đứng ở cái cửa sổ này đợi tớ đi làm về, rồi cả hai sẽ ăn bữa tối do chính tay cậu làm. Tất cả như vừa mới hôm qua thôi. Nhưng…

Cậu bé mang từng bông hoa trắng muốt cắm cẩn thận vào trong lọ như chỉ cần một cử chỉ mạnh nào cũng có thể làm cánh hoa bị thương, khuôn mặt vì quá chăm chú mà ửng hồng, đôi môi nhỏ xinh khẽ mím.

–         Baekie, tớ mang thằng bé đến gặp cậu này, nó dễ thương chứ.

–         Baekyeol, đến chào chú đi con.

Chàng trai vừa xoa lên mái tóc nâu lòa xòa của đứa trẻ mang tên Beakyeol vừa nói với người trong tấm ảnh cũ đặt trên tủ gỗ. Trong ảnh là một chàng trai nhỏ bé đang nở nụ cười thân thiện, cặp mắt đen trong suốt ánh lên nét tinh nghịch thu hút người đối diện.

–         Thằng bé rất giống cậu, đúng không?

Những ảo ảnh nhạt màu trong kí ức… đến bao giờ tớ mới thôi nghĩ đến cậu. Có lẽ đó là lúc cậu ở bên cạnh tớ, hạnh phúc và toàn vẹn nhất…

Nếu có thể quay ngược thời gian, tớ chỉ muốn giữ lấy cậu thật chặt, không để cậu rời xa tớ, nói cho cậu biết tớ yêu cậu bao nhiêu, chứng minh cho cậu thấy cậu cũng yêu tớ nhường nào. Chúng ta đã bỏ phí quá nhiều thời gian, để rồi khi nhận ra tình cảm của nhau, cậu đã xa tớ rồi. Baekhyun…

Trên sân cát của khu vui chơi chung cư…

–         Channie, kẹo của tớ mà, trả đây! – đứa trẻ nhỏ hơn chu môi phụng phịu.

–         Tớ ăn một nửa, rồi sẽ đưa cậu một nửa, được chứ? – vừa nói, đứa trẻ lớn hơn vừa bày ra vẻ mặt xảo trá.

–         Uhmmm, được, nhưng cậu phải hứa đền cho tớ thứ khác.

–         Thế cậu thích gì nhất? – tò mò thật đấy nhỉ.

–         Tớ thích chó con, thích ăn bánh bao và cũng thích cưỡi nai nữa.

–         Nhiều quá, sao tớ đền được.

–         Vậy một chùm bong bóng đủ màu nhé.

Tiếng nói chuyện hòa lẫn tiếng cười vang vang của hai đứa trẻ năm tuổi làm náo nhiệt cả một góc sân chơi. Đó là vào một ngày mùa hạ, lá cây xanh mướt như phát sáng dưới ánh nắng và lấp lánh trong mắt bọn trẻ. Nó – Baekhyun và cậu – Chanyeol đã trở thành bạn của nhau từ những ngày hai đứa còn ngồi nhà trẻ như thế đó.

–         Baekie này, tớ sang ban công nhà cậu nhé, nghe nói sẽ có mưa sao băng mà bên phía nhà tớ lại chẳng thể xem được – Chưa nói hết câu, Chanyeol đã đưa cả một chân trèo sang cửa sổ nhà Baekhyun.

–         Này, nhà chúng ta ở cùng phía mà, tại sao cậu lại không xem được chứ, lại tự tin chân mình dài chứ gì, muốn trèo qua lúc nào thì trèo à.

–         À, ừm, thì…tớ chỉ muốn xem cùng cậu. Nhà chúng ta thế này cũng tiện thật đấy, xem này, tớ có thể qua đây bất cứ lúc nào tớ muốn… chỉ để nhìn thấy cậu, giữ lấy cậu trong vòng tay mình.

Baekhyun cầm trên tay ly cacao nóng, mắt chăm chú nhìn vào tờ nháp bản nhạc còn đang viết dở trên bàn. Bên ngoài, những bông tuyết đầu tiên của mùa đông đã bắt đầu rơi, một màu trắng phủ kín không gian, thật đẹp mà cũng thật cô độc. Đã không ít lần Chanyeol nghĩ rằng Baekhyun cũng giống như tuyết, chỉ xuất hiện khi mùa đông đến, để rồi khi đông qua đi, tuyết sẽ tan thành nước như chưa từng tồn tại. Và những lúc như thế, một nỗi sợ không tên bỗng dấy lên trong tâm trí Chanyeol khiến lòng cậu nặng trĩu. Baekhyun là một người có tính cách mạnh mẽ nhưng thường giấu những tâm sự sâu trong lòng mình, chính vì thế Chanyeol nghĩ mình cần phải ở bên cạnh Baekhuyn và bảo vệ cho nó thật tốt.

–         Trời lạnh thế sao cậu chỉ mặc có mỗi cái áo len vậy hả, tay cậu muốn đông cứng cả rồi này, nếu vậy sao có thể viết nhạc được, bỏ vào đây cho ấm này.

Nói rồi Chanyeol cầm tay Baekhyun bỏ vào trong túi áo khoác to sụ của mình mặc cho sự phản kháng vô cùng dữ dội trong ánh mắt của Baekhyun.

Baekhyun càng muốn rút tay về, Chanyeol nắm càng chặt khiến khuôn mặt cậu ngày càng hồng. Cuối cùng bàn tay nhỏ cũng yên vị trong lòng bàn tay to, ấm áp và bình yên.

–         Ấm hơn nhiều rồi đúng không? – Chanyeol cười mãn nguyện

–         Tay tớ lạnh thì có liên quan gì đến cậu hả. – Baekhyun cay cú.

Những mảng màu loang lỗ… khi cười, cậu tô lên đó một màu sáng, để rồi khi cậu ra đi, bức tranh lại nhuốm một màu xám u tối. Tớ cố gắng tô màu trắng lên, hy vọng sẽ quên được cậu, nhưng tất cả chỉ là vô vọng mà thôi.

Đáy mắt ánh lên tia u buồn, sao cậu phải lừa dối lòng mình, phủ nhận tình cảm của tớ, cho tất cả chỉ là cát bụi thời gian.

Cậu có biết khi ở bên cậu, tớ cảm thấy mình mềm yếu, tựa như vô lực, chỉ muốn được dựa vào cậu, nhưng lí trí không cho phép tớ làm thế, vì tình bạn của chúng ta, vì tớ tôn trọng cậu.

Baekhyun chống bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi vào bức tường bên cạnh. Khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, đôi chân loạng choạng lê từng bước trên đường vắng. Tuyết rơi càng lúc càng dày, không khí lạnh bao phủ, tất cả mọi thứ chỉ là một màu trắng toát. Cơn đau ngực thắt lên từng cơn khiến nó hô hấp một cách khó khăn. Một tay bấu chặt lồng ngực, trước mắt là những hình ảnh rời rạc không rõ hình dạng khiến nó cảm thấy kiệt sức. Baekhyun nặng nề nhắm mắt lại, thân thể nhẹ hẫng tựa như bông tuyết rơi trong gió.

Tỉnh lại trong bệnh viện, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi khiến nó thoáng nhăn mặt. Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, kiểm tra điện thoại, hơn 20 cuộc gọi nhỡ của Chanyeol, chắc giờ này lại đang lo lắng, chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm nó chứ gì. Tưởng tượng bộ dáng của Chanyeol lúc này làm cho Baekhyun không nhịn được cười. Vừa lúc đó thì một vị bác sĩ bước vào, mang theo một sấp giấy vẻ mặt nghiêm trọng:

–         Cậu Baekhyun à, chúng tôi nghĩ là cậu phải phẫu thuật thôi, không thể để lâu hơn được nữa, sẽ ảnh hưởng đến tính mạng đấy.

–         Cháu biết rồi ạ, cảm ơn bác sĩ.

Vậy là điều tớ sợ nhất đã đến sớm hơn dự định rồi, làm thế nào tớ có thể nói với cậu điều đó đây.

–         Này, cậu làm tớ lo đấy, ra ngoài cả ngày mà không có tớ bên cạnh, lỡ gặp chuyện gì thì sao hả, gọi điện thì không bắt máy, có bao giờ cậu như thế đâu.

Vừa bước vào cánh cửa gỗ quen thuộc của quán cà phê, Chanyeol đã vội vã lên tiếng nhưng trước mắt cậu chỉ là một phong thư màu trắng đặt trên bàn bên cạnh cốc cà phê còn vương hơi ấm. Vừa nãy vì bận công việc đột xuất của trường mà cậu trễ hẹn với Baekhyun, lúc đến nơi thì đã không còn thấy người. Chanyeol cầm lá thư lên xem, bên trong là nét chữ quen thuộc của Baekhyun.

Chanyeol à, khi cậu đọc được những dòng này, có lẽ tớ đang trên đường đi đến một nơi xa lắm, xa đến nỗi cậu không thể tưởng tượng được luôn. Tớ rất muốn được gặp cậu lần cuối, nhưng lại sợ rằng gặp rồi tớ sẽ không có đủ can đảm để nói cho cậu biết sự thật. Mỗi lần cảm nhận hơi ấm nơi bàn tay cậu, cái ôm siết thật chặt mỗi tối chúc tớ ngủ ngon, tớ lại cảm thấy đau đến không thở được, tớ sợ có cậu ở bên sẽ thành thói quen, rồi sau này mất đi, tớ sẽ không thể sống được. Tớ nhận ra rằng cậu cũng cần có hạnh phúc của riêng mình, chẳng thể đi theo bảo vệ, chăm sóc tớ suốt cả cuộc đời. Tớ muốn cậu được tự do khi giờ đây tớ nhận ra tớ đã không thể giữ cậu cho riêng mình. Chanyeol, đừng cố gắng tìm tớ, hãy cho tớ hy vọng rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau, chỉ một chút thôi, rồi thời gian sẽ trả lời, được chứ.

–         Cái gì thế này hả Baek, cậu đang đùa với tớ phải không, nói đi là đi dễ dàng vậy sao, thậm chí còn không muốn gặp tớ.

Cầm lá thư trong tay, Chanyeol chẳng thể gọi tên cái cảm xúc hỗn độn trong lòng mình, cậu lao ra cửa, chạy đến nhà Baekhyun. Bên trong nhà không có ai, gọi điện chỉ nghe được những tiếng tút dài vô tận. Chanyeol như người vô hồn ngồi xuống bậc cửa.

–         Chẳng lẽ là sự thật sao, cậu đành lòng bỏ đi như vậy, quãng thời gian sắp tới tớ phải làm sao khi không có cậu bên cạnh. Cậu biết tớ sợ gì nhất mà phải không Baek, phải, đó là sự cô đơn, bị bỏ rơi, khi tất cả những gì mình yêu thương đều tan biến, để lại cho cậu cảm giác trống rỗng ấy. Có lẽ cậu chẳng bao giờ biết đến cảm giác đó đâu nhỉ.

Trên môi Chanyeol hiện lên một nụ cười đau khổ, thì ra cảm giác bị phản bội là thế này đây, những kỉ niệm hạnh phúc như một thước phim quay chậm mà mỗi hình ảnh lướt qua đều khắc sâu trong lòng cậu thêm một tầng cay đắng. Khoảng thời gian qua là gì khi cậu luôn cười để làm nó vui, ở bên cạnh nó khi nó cảm thấy thất vọng nhất, bày trò chơi khi nó chán, cậu làm tất cả, chỉ để thấy được nụ cười như nắng mai của nó. Đối với cậu, đó là tình yêu, là cách cậu bày tỏ tình cảm của mình, còn hơn cả một tình bạn đơn thuần. Còn nó, nó cố tình lảng tránh, nhận lấy tất cả tình cảm của cậu nhưng lại chưa lần nào bày tỏ thật lòng mình. Nó sợ… Để rồi hôm nay như giọt nước tràn ly, những gì nó để lại cho cậu chỉ là một phong thư và kỷ niệm ám ảnh đến đáng sợ.

….

–         Chanyeol? Sao cháu không lại ngồi ngoài này, đợi Baekhyun sao? Vào nhà đi, bác có chuyện này muốn nói với cháu.

Mẹ Baekhyun là một phụ nữ tuổi ngoài bốn mươi, cách ăn mặc giản dị mang đến cho người đối diện một cảm giác thân thiện và gần gũi.

–         Chắc cháu đợi nó cũng đã lâu rồi nhỉ. Chanyeol à, bác hiểu cảm giác trong lòng cháu lúc này là thế nào, Baekhyun nó cũng chẳng vui vẻ gì hơn cháu đâu. Trước khi đi, nó đã bắt bác phải hứa không được nói điều này cho cháu biết nhưng nhìn hai đứa, bác thật sự không chịu đựng được. Khi Baek 18 tuổi, bác sĩ nói rằng nó bị rối loạn nhịp tim, có thể dẫn đến suy tim nếu không được điều trị kịp thời. Hôm qua, nó nhập viện, bác sĩ nói rằng nó phải phẫu thuật gấp nhưng tỉ lệ thành công không được cao vì bệnh đã chuyển biến nặng.

Giọng bà đứt quãng vì những tiếng nấc nghẹn. Không gian im ắng đến chiếc lá khô rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng.

Chanyeol tưởng tim mình đang vỡ ra thành từng mảnh, thì ra nó đã giấu cậu suốt 4 năm qua, những lọ thuốc không tên mà nó nói là thuốc bổ, những lần nó đau đến choáng váng mà vẫn cười bảo không sao, tất cả là lý do không muốn cậu phải lo lắng sao? Ngu ngốc! Chanyeol đưa tay ôm lấy ngực, cậu cảm thấy như mình đang phải chịu đựng từng cơn đau giày vò như Baekhyun. Thì ra đau là thế này sao, cậu cũng không thở được, trước mắt là hình ảnh cuối cùng mà cậu nhìn thấy Beakhyun, nụ cười đẹp như nắng.

–         Baekhyun bảo cháu đừng tìm nó, hãy cho nó thời gian. Nguyện vọng suốt cuộc đời này của nó là cháu được hạnh phúc, Chanyeol à, vì vậy cháu phải sống thật tốt, dù có nó hay không, cháu làm được chứ, như một yêu cầu cuối cùng của Baekhyun?

–         Dạ được ạ, vì Baekhyun, cháu sẽ không làm cậu ấy phải thất vọng đâu.

Một ngày mùa đông tháng 12

–         Bố, tối nay là giáng sinh rồi, ông già Noel sẽ tặng quà cho con chứ ạ?

–         Nếu con ngoan thì chắc chắn là có rồi.

Hai bố con mặc áo lông to sụ, tay xách không biết bao nhiêu là túi, nào quà, đồ ăn và cả đồ trang trí cây thông đang cố gắng len lỏi giữa dòng người hối hả về nhà đêm giáng sinh.

–         Cửa hàng đồ chơi còn mở cửa kìa, bố, con muốn quà Noel năm nay là một chiếc máy bay được không ạ

–         Uhm, chúng ta vào thôi.

–         Cẩn thận chứ cháu bé, máy bay của cháu đây.

–         Cháu cám ơn chú ạ! Nhưng chú nhìn rất quen, hình như cháu đã gặp chú ở đâu rồi thì phải. – Baekyeol nhanh nhảu nhìn người trước mặt mình.

–         Cháu dễ thương thật đấy, nhưng cháu nhận lầm người rồi, chú chưa bao giờ gặp cháu cả. Nào, bây giờ thì chú dẫn cháu đi tìm bố được chứ.

–         Baekhyun?

–         Chanyeol?

–         Bố!

Cả ba người cùng lên tiếng khiến không gian bỗng chốc trở nên ngượng ngùng.

–         Lâu rồi không gặp cậu vẫn khỏe chứ? Đây là con cậu sao? – cuối cùng Baekhyun lại là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí khó chịu này.

–         Uhm, tớ vẫn khỏe, nói chuyện ở đây không tiện, chúng ta về nhà tớ được không, cũng không xa đây lắm đâu.

Tối đó, căn nhà gỗ trên sườn đồi đón thêm một vị khách bất ngờ, mà có lẽ sau này là một thành viên chính thức J. Bữa ăn tối cuối năm thêm phần ấm áp vì không còn cảnh hai cha con ngồi đón giáng sinh cùng nhau nữa.

–         Vậy mẹ thằng bé…

–         Bố mẹ thằng bé mất vì tai nạn giao thông, tớ nhận nuôi nó sau một chuyến đi từ thiện đến trại trẻ mồ côi.

–         Thằng bé đáng yêu quá. – vừa nói, Baekhyun vừa đưa tay nhéo má cậu nhóc ngồi bên cạnh khiến nó la lên oai oái.

–         Nó rất giống cậu.

Bị bất ngờ vì câu nói của Chanyeol khiến Baekhyun không thể nói thêm gì nữa

–         Cháu nhớ ra mình thấy chú ở đâu rồi, giáng sinh năm nào bố cũng dẫn cháu đến đây ở đến hết kì nghỉ đông, hình của chú được đặt trên khắp các kệ tủ, kệ sách…

Thằng bé chưa nói hết câu thì đã bị Chanyeol cho ngay một miếng khoai tây nghiền vào miệng.

–         À, cậu đừng tin lời thằng bé, con nít ấy mà :”)

–         Chanyeol à, con nít không biết nói dối đâu :]]

Baekhuyn đã làm phẫu thuật thành công nhưng nó không trở về gặp Chanyeol ngay mà tiếp tục ở lại Mỹ sáng tác nhạc, chờ cho mình hoàn toàn bình phục và hiểu rõ tình cảm mình dành cho Chanyeol là gi. 5 năm sau, nó trở về Hàn quốc, gặp lại gia đình nhỏ của Chanyeol vào cái ngày mùa đông đầy tuyết.

Bonus nho nhỏ cho Baekyeol…

–         Điều ước đêm giáng sinh của cháu là gì thế? – Nó hỏi khi Baekyeol đang gối đầu lên chân nó mà ngủ.

–         Cháu muốn có mẹ, mặc dù bố nuôi rất tốt nhưng cháu không muốn bố cứ sống độc thân như vậy.

–         Vậy có 2 người bố luôn thì sao, chú cũng có thể làm mẹ cháu.

–         Thật vậy ạ, cháu biết bố rất thích chú mà, được vậy thì tốt quá rồi.

Ngôi nhà nhỏ có 3 người, hàng ngày vang lên tiếng cười nói của trẻ thơ, tiếng đàn, tiếng trò chuyện vui vẻ. Bố đi làm về sẽ có người đợi cơm, sáng con sẽ có mẹ đưa đến trường. Một hạnh phúc toàn vẹn. Tình yêu là kết quả của sự chờ đợi và niềm tin mãnh liệt.

Hết

Ngày 25 tháng 12 năm 2013

Quà sinh nhật muộn và quà giáng sinh cho một người bạn mà tôi yêu quý. Có lẽ không được hay như mong đợi nhưng là công sức và thành quả sau bao ngày lao lực vì lần đầu viết ChanBaek. Ban đầu hơi buồn một chút nhưng là HE nhé, là HE đó, trái tim của tui không chịu nổi BE đâu. Dù sao thi hãy vui khi nhận món quà này nhé. Giáng sinh an lành và hạnh phúc.

Day by day (My name)

Một bài hát với giai điệu hay, mv cũng đẹp nữa. Một lời hứa, một quyết tâm, rồi ngày mai tươi đẹp sẽ đến…

Hey you, Destiny, let’s have a go
No matter how strong you are, I won’t lose
No matter how much you hit me, I won’t cry
No matter how much you cling onto me, I won’t stop
Hey you, Destiny, let’s have a go
No matter how hard it is, I won’t get tired
No matter how much you hold me down, I won’t fall
I won’t lose to you no matter what

(Day by day, day by day)
No matter how much it hurts, my life goes on and on and on
(Day by day, day by day)
I’ll go into a different tomorrow, I’ll go on and on and on
Everything about today is the same as yesterday
Nothing as changed and it’s hard but
Because of that heart that can’t change, I’m okay

Oh, a small star shines brighter in the darkness
The harder it is, the bigger my heart grows
Without hesitation, I want to look at you alone
The only thing I always need is you
It’s alright, the pain right now will pass some day
Don’t worry, wipe your tears, hold my hand
Because I will never ever lose you

Oh day by day, when the sad night passes
The morning that you and I have waited for will come
Oh day by day, some day, we will reach tomorrow

(Day by day, day by day)
No matter how much it hurts, my life goes on and on and on
(Day by day, day by day)
I’ll go into a different tomorrow, I’ll go on and on and on

No one can replace your name and I’m happy with that
Yes, you’re my ideal, the direction I’ve been looking for
The bright sun that can overcome all suffering
The hope I found at the end of a long wandering
I’m already happier than anyone in the world
Our promise that is deeply engraved in my heart, with that alone
I will continue even if it’s a harsh and dangerous road
I’ll wipe my tears and head for tomorrow once again
Oh day by day, when the sad night passes
The morning that you and I have waited for will come
Oh day by day, some day, we will reach tomorrow

Even if I get lost in the endless darkness, I will find it in the end
No matter what troubles come (what troubles come)
I’ll wipe my tears again (wipe my tears away)
For you, I won’t ever stop

(Day by day, day by day)
No matter how much it hurts, my life goes on and on and on
(Day by day, day by day)
I’ll go into a different tomorrow, I’ll go on and on and on

Này định mệnh, chúng ta hãy thử đi
Bất kể ngươi mạnh thế nào, ta sẽ không thất bại
Bất kể ngươi đánh ta nhiều thế nào, ta cũng sẽ không khóc
Bất kể ngươi giữ chặt lấy ta thế nào, ta cũng sẽ không dừng lại
Này, định mệnh, chúng ta hãy thử đi
Bất kể có khó khăn thế nào, ta cũng sẽ không mệt mỏi
Bất kể ngươi có đẩy ta xuống thế nào, ta cũng sẽ không rơi
Ta sẽ không thất bại trước ngươi với bất cứ lý do gì

Dù có tổn thương thế nào, cuộc sống của anh vẫn cứ tiếp tục
Anh sẽ đi tới một ngày mai khác, anh vẫn sẽ tiếp tục
Mọi thứ hôm nay đều giống với hôm qua
Không có gì thay đổi và thật khó nhưng
Bởi vì trái tim anh không thể thay đổi nên anh sẽ không sao
Một ngôi sao nhỏ tỏa sáng hơn trong đêm tối
Càng khó khăn, trái tim anh càng mạnh mẽ
Không do dự, anh muốn một mình nhìn thấy em
Điều duy nhất anh luôn cần là em
Không sao đâu, nỗi đau hôm nay sẽ trôi qua một ngày nào đó
Đừng lo lắng, hãy lau sạch nước mắt và nắm lấy tay anh

Bởi vì anh sẽ không bao giờ đánh mất em
Ngày qua ngày, khi đêm buồn trôi qua
Buổi sáng mà em và anh mong đợi sẽ đến
Ngày qua ngày, một ngày nào đó, chúng ta sẽ tìm thấy ngày mai
Dù có tổn thương thế nào, cuộc sống của anh vẫn cứ tiếp tục
Anh sẽ đi tới một ngày mai khác, anh vẫn sẽ tiếp tục
Không ai có thể thay thế tên em và anh hạnh phúc với điều đó

Đúng vậy, em là mẫu người lý tưởng của anh,
là phương hướng mà anh tìm kiếm
Ánh sáng mặt trời có thể vượt qua tất cả mọi sự đau đớn
Hy vọng mà anh tìm thấy ở cuối chuyến hành trình dài
Anh thật sự hạnh phúc hơn bất cứ ai trên thế gian này
Lời hứa của chúng ta khắc sâu trong tim anh, với sự cô đơn ấy
Anh sẽ tiếp tục cho dù nó là một con đường khắc nghiệt và nguy hiểm
Anh sẽ lau sạch nước mắt và hướng tới ngày mai một lần nữa

Ngày qua ngày, khi đêm buồn trôi qua
Buổi sáng mà em và anh mong đợi sẽ đến
Ngày qua ngày, một ngày nào đó, chúng ta sẽ tìm thấy ngày mai
Dù cho anh có lạc lối trong màn đêm vô tận,
cuối cùng anh cũng sẽ tìm thấy nó
Bất kể có khó khăn gì

Anh sẽ lau khô nước mắt một lần nữa ( lau sạch nước mắt)
Vì em, anh sẽ không dừng lại
Bất kể có đau đớn thế nào, cuộc đời anh vẫn cứ tiếp tục
Anh sẽ đi đến một ngày mai khác, anh sẽ cứ tiếp tục

HPBD to Kim Ryeowook, my little sunshine

Cuối cùng thì cũng đã đến rồi, ngồi xem lại lịch mới phát hiện hôm nay đã là ngày 20. Ngày mai sẽ là 1 ngày đặc biệt đối với một người đặc biệt và tất cả các fan của Ryeowook.

Còn nhớ ngày này 2 năm về trước, lần đầu tiên tôi biết đến Sorry Sorry và Super Junior, một nhóm nhạc có đến 13 thành viên. Tôi bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp, giọng hát và vũ đạo mạnh mẽ của nhóm nhưng tôi lại đạc biệt chú ý đến một con người nhỏ bé có giọng hát cao vút, Kim Ryeowook.

Tôi còn nhớ khi đó, tôi thường hay bị nhầm anh với Sungmin 🙂 nhưng càng đọc nhiều về Super Junior, tôi càng bị thu hút bởi tính cách khá hiền lành, vẻ ngoài dễ thương và giọng ca trong trẻo của anh mà không ai có thể thay thế được.

Super Junior có 13 thành viên, ai cũng không muốn mình bị lu mờ bởi các thành viên khác trong nhóm nên luôn cố gắng khiến cho mình nổi bật, chỉ có anh, luôn luôn ở phía sau các hyung của mình, nhìn họ và mỉm cười. Các bạn có chú ý trong các show của Suju, anh luôn là người ít nói nhất, trầm tính nhất, chỉ nói nhiều hơn ở các show của Suju M. Anh không có tài ăn nói như LeeTeuk, không mạnh mẽ như KangIn, không mang vẻ đẹp khả ái và tính cách 4D như HeeChul, không nói tiếng Hàn hài hước như HanKyung, không mập mạp và tài năng như ShinDong, không dễ thương như SungMin, không hài hước và nhảy giỏi như HyukJae, không ngây ngô như DongHae, không đẹp trai như SiWon, không có nụ cười tỏa sáng như KimBum, cũng không mang vẻ sói gian xảo như KyuHyun nhưng anh có những nét rất đáng yêu của riêng mình, khiêm tốn và biết lắng nghe.

Anh là người thấp nhất nhóm nên luôn bị ám ảnh về chiều cao, anh thích hươu cao cổ và chơi thể thao rất tệ, nhưng lại được các thành viên khác cưng chiều đặt cho biệt danh “người mẹ của nhóm” bởi khả năng nấu ăn rất ngon và biết cách quản lý tiền bạc.

Có nhiều người cho rằng, ngày càng có nhiều nhóm nhạc mới ra, các thần tượng của bạn cũng sẽ già đi, rồi thì tình yêu dành cho họ cũng sẽ không còn như trước nhưng đối với tôi thì không. Tôi yêu họ bởi tính cách và tài năng chứ không phải chỉ vì vẻ bề ngoài hào nhoáng dễ thay đổi theo thời gian.

Có nhiều lý do để tôi yêu Kim Ryeowook, một thành viên mà nhiều người cho rằng không có gì đặc biệt này. Tôi còn nhớ rất rõ cảm giác của mình khi đọc một bài viết rất dài về Suju mà chỉ có 1 dòng duy nhất về Ryeowook, bài ” One fine spring day” anh hát cùng với SungMin mà fanchart SungMin 5 lần còn anh chỉ có 1, rồi có ý kiến cho rằng thành viên nhóm nhỏ K.R.Y nên là SungMin chứ không phải Ryeowook chỉ vì giọng Ryeowook chẳng có gì hay, rồi đến khi vở nhạc kịch của anh được công diễn, các fan vì mải đuổi theo DongHae đến xem mà phải hoãn mất nửa tiếng, hay như pic “Opera” mà chỉ có tên anh bị viết sai… Có bao giờ bạn đặt mình vào vị trí của Ryeowook mà cảm nhận? Anh chưa bao giờ chia sẻ những điều này với bất kì ai, chỉ im lặng chịu đựng, vì tinh thần đoàn kết giữa các thành viên và giữ thể diện cho các huyng của mình. Hãy xem chương trình “Immortal song” nếu còn chưa tin vào tài năng của Ryeowook, hãy nghe các thành viên khác nói về anh, hãy nghe Sukira để thấy rằng anh luôn kiên nhẫn và cố gắng hết sức để hoàn thiện mình.

Là một nghệ sĩ, họ đã phải hy sinh rất nhiều, những năm tháng làm thực tập sinh với chương trình rèn luyện cực khổ, cuộc sống riêng tư cũng bị săm soi không ít, những lời bình luận thiếu khách quan… tất cả họ mong muốn nhận lại chỉ là tình yêu và sự công nhận của các fan, những người sẽ ủng hộ và bên cạnh họ mãi mãi.

Tôi không tin tất cả những gì họ thể hiện trên sân khấu là giả dối, họ là con người, cũng có những cảm xúc khó kìm chế nhưng quan trọng hơn tất cả là sự thấu hiểu và đoàn kết giữa các thành viên, những điều làm nên 1 gia đình thực sự.

To Kim Ryeowook, ánh nắng ban mai rực rỡ của các fan bias Ryeowook nói riêng, Yewook shipper và ELFs nói chung. Ngày mai anh sẽ tròn 27 tuổi. Chúc anh có một sinh nhật hạnh phúc bên các thành viên, mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với anh. Hãy luôn yêu đời và sống thật tốt nhé!

Love you so much, Kim Ryeowook

Ảnh

Gặp em

[Drabale] Gặp em

Author: Boo

 Pairing: Kyumin

Category: General

Rating: PG

Disclaimer: They belong together.

Làn khói xám lan tỏa vào không gian lạnh vắng.

Vài giọt rượu còn vương trên miệng chai cạn đáy.

Một khối hình co ro trong xó tối.

Ánh đèn bàn ảm đạm một góc phòng.

Gửi em, Kyuhyun.

Em vẫn ổn chứ? Nơi em đến có tốt không? Nơi đó có biển như những nơi ta từng đến không? Anh và em luôn thích biển mà. Lần cuối chúng ta đến biển là khi nào nhỉ? À, có lẽ là 3 năm trước nhỉ. Đó là nơi rất tuyệt đúng không Kyu. Anh luôn nhớ mãi em hôm đó.

Sắc cam nắng chiều xuyên qua những gợn tóc bồng trong gió.

Mặt biển nhuộm một màu lấp lánh, sóng vỗ nhẹ.

Và em cười…

Chắc hẳn em đã rất hạnh phúc. Anh cũng vậy. Anh mong nơi của em bây giờ cũng tuyệt vời như nơi ấy.

Kyu à, em biết không, anh bây giờ rất muốn thấy biển. Kể từ khi em đi, anh đã không còn được thấy biển nữa. Đã suốt 3 năm nay, anh chỉ ở đây nơi góc phòng tối tăm này. Ba anh vẫn vậy, vẫn gọi anh là quái vật. Lần cuối anh gặp ba là khi ông ấy đốt nhửng tấm ảnh của em mà anh đã giấu. Sau đó không lâu ông ấy đã để anh lại trong căn phòng này và đi mãi mãi.

Kyu à, chỉ vài tiếng nữa thôi là qua 100 ngày của ông ấy. Qua hết hôm nay, anh sẽ đi tìm em. Anh đã chờ đợi quá lâu rồi. Anh muốn nhìn thấy biển và thấy em.

Kyu à, đợi anh…

                                                                                                                      Anh của em

                                                                                                                         Sungmin

Gió sáng ùa vào se lạnh khẽ đùa ngọn cúc dại đung đưa.

Chiếc cửa sổ tầng 3 suốt 3 năm luôn khóa kỹ, nay lại bị mở tung.

1940839372_act_by_fairyjasmine-d4nmko2

Lời hứa

Một con đường phủ đầy bóng tối…tưởng chừng như tất cả mọi vật lọt vào đây đều sẽ bị nó nuốt chửng…chỉ có ánh sáng vàng nhạt hiu hắt từ ánh đèn đường…duy nhất và lẻ loi.

Một bóng người nhỏ nhắn, liêu xiêu trong màn mưa xám nhạt. Người đang khóc…trời cũng không vui.

Một trái tim vụn vỡ vì tổn thương…Lời hứa ấy, có người đã quên rồi…

Mưa không to nhưng đủ thấm ướt lớp áo mỏng, ngấm vào da thịt làm nó chợt phát run. Có cơn gió vô tình thổi qua..lạnh buốt. Ryeowook theo thói quen lại không mang theo ô khiến cho thân hình vốn nhỏ bé lại càng thêm cô độc, bị thứ ánh sáng ma mị cuốn hút vào không gian tăm tối. Nó bước đi lặng lẽ, hai bàn tay sớm lạnh cóng bỏ trong túi áo khoác ướt sũng…cứ đi như thể có gì đó chờ đợi nó ở phía trước, như thể bước thêm vài bước nữa thôi nó sẽ gặp được anh. Nó cứ đi như thế trong vô thức, gương mặt lấp lánh nước mưa, đôi mắt u buồn nhuốm nước, không biết vì mưa hay vì nó đang khóc. Chỉ biết rằng nó rất đau, đau ở trong tim khiến nó đến thở cũng cảm thấy khó khăn. Một tay ôm lấy ngực, nó thở dốc, chân không muốn bước nhưng có gì đó thôi thúc nó phải bước về phía trước…

Cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng phải mạnh mẽ bước về phía trước, đừng nhìn lại quá khứ và…hãy quên anh đi…

Nó muốn quên, rất muốn nhưng nếu quên được thì nó sẽ không đau thế này, như từng tế bào đang phản kháng lại sự chống cự yếu ớt của nó, thần kinh nó căng ra, ngực đau nhói và nước mắt rơi.

Nó nhớ…Khi trời mưa, anh sẽ mang ô đi đón nó, mắng yêu rằng nó là đứa đãng trí hay quên mang ô. Nó sẽ nép vào người anh, nói rằng nó cố ý quên để anh đi đón nó. Vào mùa xuân, cả hai sẽ đi dạo trong công viên, ngắm hoa anh đào nở. Mùa hè, anh sẽ cùng nó tắm mưa, mua cho nó món kem nó thích và cả những cái nón ngộ nghĩnh nữa. Mùa thu đến, nó sẽ được anh dẫn đi đạp xe trên con đường đỏ rực lá phong, trong cơn gió dịu dàng mà se lạnh. Đông sang, anh sẽ cầm tay nó bỏ vào túi áo mình, áp bàn tay ấm lên khuôn mặt lạnh cóng của nó, pha cho nó cốc cacao đặc trưng của anh. Từng cử chỉ, từng lời nói, nó chưa bao giờ quên dù chỉ một phút. Đầu óc nó quay cuồng trong màn mưa và bóng tối…Và nó nhớ…anh đã hứa…sẽ chẳng bao giờ buông tay nó ra…Vậy mà…

Quay đầu nhìn bóng lưng nhỏ bé cố gắng bước về phía trước mà lòng anh nặng trĩu. Cuối cùng thì sao chứ, anh đã chia tay nó, một lời nói ra liệu có thay đổi được? Anh bắt nó phải bước tiếp, mạnh mẽ, còn anh thì sao? Chỉ đơn giản là đứng lại, cố gắng ngăn bản thân mình không chạy đến ôm nó vào lòng, xin lỗi nó vì anh đã sai rồi. Nó đau, anh có vui sướng? Vịn tay vào tường giữ cho mình đứng vững, anh hận mình đã làm nó đau, tự nhủ rồi thời gian sẽ giúp nó quên anh thôi nhưng anh biết chắc rằng hình bóng nó sẽ ở trong tim mình như lời anh hứa năm xưa.

Mãi mãi.

The end

Dù đã cố gắng viết một cái gì đó vui vui mừng SS5 mà cuối cùng lại thành ra vầy đây. Chẳng biết xếp nó vào cái thể loại gì nữa. Đã buồn lại còn nhảm, càng viết càng thấy đuối :(. Nhưng đây lại là những hình ảnh mà mình thích nhất. Mưa và bóng tối. Chia tay chỉ là do bất đắc dĩ, hai người vẫn còn iu nhau lắm, thật sự là mình còn muốn viết tiếp để có HE cho 2 người cơ.

Trời Sài Gòn nóng như lửa, chỉ mong có một cơn mưa. Mọi người hãy đọc fic này thật chậm nhé, có lẽ lần đầu nên miêu tả tâm trạng nhân vật chưa được tốt, mình sẽ cố gắng hơn.

Còn đây là mưa

Ảnh

24/03/2013

Lại lảm nhảm :”)

Đôi lời: Thật sự là dạo này vừa không có thời gian để viết vừa không có hứng thú, rất thấy có lỗi với bản thân và readers. Hôm nay là SS5 D2 ở Seoul. Mình không coi được trên youtube, mà nếu có thì cũng chẳng hiểu gì, chỉ coi tường thuật lại trên face thôi nhưng cũng đủ làm mình: mém té ghế vì quá bấn loạn, bụm chặt miệng để không phải la lên rằng Yesung à, tại sao anh lại như vậy?

Ye sắp đi nghĩa vụ, chuyện này ai cũng biết nên mình sẽ không nhắc lại thêm buồn. Trong D1 Ye còn bị ngã và bị thương nữa, thật không hiểu nỗi ông này :((, dù cho có là sân khấu cuối cùng ở Hàn thì anh cũng không nên quá khích như thế chứ. Vừa giận vừa  tội cho Ye, sẽ không được thấy anh đứng bên cạnh các thành viên khác trên sân khấu trong 2 năm, Wook sẽ cô đơn lắm trong 2 năm ấy, ôi YeWook của tui *khóc không thành tiếng*, đã vậy còn không biết tự lo cho bản thân, cứ té lên té xuống làm người khác phải lo lắng, lúc hát xong thì cứ khóc suốt, anh có biết rằng những người yêu quý anh sẽ không cảm thấy yên lòng chút nào không?

Wook hát It has to be you, an ủi Ye, đứng bên cạnh Ye, đỡ Ye khi anh ấy ngã, ở lại sân khấu bên Ye đến phút cuối, nhảy như người điên xung quanh Ye khi Ye buồn… Mình chỉ muốn hét lên một câu “YeWook is real”, ai nói là fanservice. Tất cả những gì Wook làm là muốn Ye vui lên một chút vậy mà cái mặt Ye…

Cuối cùng sẽ là tổng hợp các moment

– Wook nói rằng anh ấy đã ném một chiếc mũ về phía khán giả trong khi diễn ở Music Bank và đó là một chiếc mũ đắt tiền của YeSung.

– YeSung đã bị thương trong khi diễn trên sân khấu và hầu hết các màn diễn sau. Anh ấy đã xin lỗi rất nhiều lần. Yesung đã khóc trước khi rời đi lúc kết thúc… anh ấy xin lỗi một lần nữa. RyeoWook đã nhảy aegyo cho anh ấy để anh ấy vui lên. Khi YeSung quay trở lại sân khấu đầu tiên sau chấn thương, RyeoWook đã đi đến và ôm anh ấy. YeSung cho biết, Supershow5 ở Seoul có lẽ là sân khấu cuối cùng của anh ấy trước khi nhập ngũ. ㅠ_ㅠ. Khi các thành viên lần lượt quay trở lại và nói những gì họ muốn. YeSung nói: “Tôi cảm thấy xấu hổ” . Các thành viên không nhìn thấy tại sao YeSung lại bị thương nên KyuHyun đã giải thích: “Anh ấy thực sự hưng phấn, và cố gắng nhảy lên sân khấu, nhưng anh ấy đã bị ngã”. YeSung nói: “Tôi kể từ khi tổ chức concert sau một thời gian dài, nên tôi đã nhảy lên sân khấu và rồi bị trượt chân. Tôi đã bị đập vào chân và ngực của mình trong khi rơi xuống”.

– Fan làm project cho Sung và anh ấy đã khóc. Tất cả các thành viên đều gọi “YeSung-ie, YeSung-ie” và RyeoWook tiến đến chỗ YeSung. YeWook đã đi cùng nhau. Wook đã choàng tay qua vai Ye và đặt tay mình vào cánh tay YeSung.

– Người cuối cùng rời khỏi sân khấu là RyeoWook. RyeoWook đã nhảy cạnh Yesung, đẩy anh ấy đi xuống sân khấu và còn hát bài hát của YeSung.

– RyeoWook đã hát It has to be you.

link: http://www.facebook.com/pages/H%E1%BB%99i-nh%E1%BB%AFng-con-ng%C6%B0%E1%BB%9Di-cu%E1%BB%93ng-lo%E1%BA%A1n-YeWook-v%C3%B4-%C4%91%E1%BB%91i-XD/355886877829586

Cảm xúc lẫn lộn không biết nên diễn tả thế nào, chỉ muốn nói một câu: Người quan trọng nhất là người ở lại và nắm tay anh đến cuối cùng, cho dù có thế nào, có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì đối với mình YeWook còn hơn là sự thật, hãy cứ tin tưởng như thế đi.

s320x240                                                         tumblr_m3zlr74y131r14qpjo3_1280

24/03/2013

Một ngày chủ nhật không ngủ trưa

Đôi dòng lảm nhảm :))

Đây là blog cá nhân nên tôi có quyền viết vài dòng nỗi lòng của mình lên đây chứ nhỉ, rất xin lỗi cho những ai vô tình mò vào đây và đọc được cái này. Khi không lướt web mà gặp phải một đứa lảm nhảm như tôi :]]

Thật sự thì mấy ngày nay gặp đủ thứ chuyện, lap hư, rồi kiểm tra tùm lum. Tâm trạng không được tốt nên rất dễ cáu, kiểu như nếu bạn ngày nào cũng đụng vô một thứ gì đó, gắn bó với nó thì bỗng một ngày không thấy nó thì sẽ có cảm giác giống tôi thôi :)).

Nhiều lúc rất muốn viết, ý tưởng cứ tuôn như suối trên nguồn mà cái lap thì đang ở ngoài tiệm sửa chữa, chỉ nghĩ đến thôi là đã muốn điên lên rồi, đã vậy lấy về thì dù có thế nào nó cũng không được như xưa, đáng nói hơn là lơ ngơ như con gà mắc tóc không biết vì sao nó lại bị nư vậy @_@

Thời tiết Sài Gòn thì nóng như đổ lửa, khói bụi mịt mù như bom đạn chiến tranh, chỉ thiếu là không có tiếng súng với tiếng nổ, thay vào đó là tiếng xe và tiếng kèn (còn kinh khủng hơn), rất may là mình đi bus, lên xe là ngủ nên cũng không phiền phức lắm.

Đó là vài dòng về tâm trạng của tôi mấy ngày gần đây, còn bây giờ…e hèm… là đôi dòng về tình trạng fic mà sau khi đảo vài dòng tôi lượm lặt được…

Trước tiên là một fic Yewook mà tôi đọc được trên zing. Không biết các bạn ấy trước khi copy về blog mình có đọc hay không và tôi cảm thấy thật sự rất khâm phục người viết. Cụ tỉ là thế này… Đây là một fic có Ya, tôi đã đọc nhiều fic Ya và đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy kinh tởm thế này. Cách viết của bạn ấy (theo tôi nghĩ) như một cách thỏa mãn thú tính của bản thân chứ chẳng quan tâm đến nhân vật trong fic, giống như không kiếm ra được cái tên nào hay hơn nên quăng tên Yewook vào, rồi trong mấy câu thoại còn nói tục nữa. OMG, tôi thật không chịu nổi, click back ngay lập tức.

Tiếp theo, tôi chỉ có năng khiếu viết nhảm nên chẳng thể viết thứ gì nên hồn, viết fic thì phải có tình tiết rõ ràng, có cảm tình với HE, SE cũng đọc nhưng không thích lắm. giống như khi có cảm tình với một ai đó, bạn sẽ mong điều tốt đẹp nhất đến với họ, đúng không. Vì vậy nên khi đọc fic của tôi, sẽ rất ít khi bạn đọc được SE.

Cuối cùng, vì blog mới được làm cách đây không lâu nhưng được sự giúp đỡ của những người bạn nên cũng không đến nỗi nào. Cảm ơn Boo, Thủy Trúc, nhờ bà mà blog tui có nhạc, có theme…, không có bà, blog sẽ không được như hôm nay, cảm ơn Xuân, my BFF, người đã com đầu tiên cho tôi. Hứa với mọi người là sẽ có fic mới trong thời gian sớm nhất.

P/S, đọc xong nhớ com để tui còn động lực viết tiếp, iu mọi người nhiều *moa* *moa*

Đôi dòng lảm nhảm đến đây là kết thúc, cảm ơn đã lắng nghe :]]

Này thì dìm

Ảnh

Turning Back

[Oneshot] Turning back

Author: Hanamizuki

Pairing: YeWook

Category: General

Rating: PG

Disclaimer: They belong together

Có khi nào trên đường đời tấp nập chúng ta vô tình tìm thấy nhau?

Liệu anh có nhận ra em khi trái tim em vẫn mãi dõi theo từng bước chân nơi anh?

Không khí những ngày đầu đông lạnh và khô hanh…

Trong căn phòng trắng, tia nắng hiếm hoi nhẹ nhàng trải dài trên khung cửa sổ, len lỏi vào khe cửa đủ để chạm vào mái tóc nâu mềm buông xõa trên chiếc gối. Một chàng trai thanh tú vẫn chìm trong cơn sốt mê man như không hay biết điều gì. Ngồi bên cạnh là một chàng trai khác, khuôn mặt trầm tĩnh nhẫn nhịn không để lộ một tia cảm xúc nào. Dù sao thì Ryeowook bị thế này cũng là do hắn nên hắn thấy mình có lỗi nhưng tại sao đến giờ nó vẫn chưa có dấu hiệu gì là hạ sốt, người cứ nóng như lửa đốt làm hắn cũng cảm thấy nóng lây. Hắn cảm thấy ngạc nhiên với chính mình. Vì cớ gì lại phải đi lo lắng cho một người suốt ngày cứ bám lấy hắn như nó chứ, làm bất cứ gì cũng bị nó bám theo. Nào là anh không nên ăn món này, nên khoác thêm áo ấm, phải đi ngủ sớm, không được tắm khuya… khiến hắn chỉ muốn phát cáu lên với nó. Mặc dù đã làm đủ mọi cách từ tỏ ra lạnh lùng, gắt gỏng đến kì thị nó ra mặt thì nó vẫn bám riết lấy hắn.

Chỉ một lý do… một lý do thôi… có lẽ anh sẽ chẳng bao hiểu… vì em tình nguyện… ở bên cạnh anh suốt cuộc đời…

Dường như chẳng thể chịu đựng thêm cái không khí áp bách khó chịu, vừa nóng vừa lạnh đến không thở nổi nên Yesung quyết định đi ra ngoài. Đặt nhẹ cái khăn thấm nước ấm lên trán nó, hắn mới nhận thấy rằng mình đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều khi có nó ở bên. Trong mọi chuyện nó luôn là người bắt đầu trước, trò chuyện với hắn, nấu cho hắn ăn, hát cho hắn nghe. Giờ đây nhìn nó nằm im lìm thế này, hắn bỗng thèm được nghe những câu lầm bầm nhắc nhở của nó, muốn thấy vẻ mặt mèo con nũng nịu của nó khi hắn bị nó làm cho bực mình. Là hắn… đang nhớ nó sao? Chết tiệt, hắn vơ lấy cái áo khoác rồi bước nhanh ra cửa, bỏ lại nó một mình trên giường với cơn sốt còn chưa hạ.

Ngồi trên chiếc ghế đá vì tuyết mà trở nên ẩm ướt trong công viên, hắn cố gắng xua tan mọi ý nghĩ về nó trong đầu mình.

Kiki là chú cún con mà Ryeowook mang về làm quà cho Yesung nhân dịp sinh nhật hắn. Đó là một chú cún con rất dễ thương với bộ lông xù trắng muốt như màu tuyết. Yesung nhớ nó đã cười rất tươi khi thấy hắn có vẻ thích con chó và để cảm ơn nó về món quà này, Yesung quyết định cho con cún tập bơi bằng cách thả Kiki xuống hồ nước đóng băng… dường như chẳng mất mấy giây để suy nghĩ, hắn thấy nó lao nhanh xuống hồ cố gắng cứu lấy con chó nhưng hắn biết nó là đứa sợ nước và sợ lạnh nhất trên đời và kết quả là hắn cũng phải nhào xuống nước, hai tay ôm một người một chó mà đi lên bờ. Đó là cái lý do vô cùng chính đáng cho việc Ryeowook phải nằm bẹp trên giường.

Yesung là một người bị tự kỉ nặng. Khi hắn 12 tuổi thì được ba mẹ đưa ra nước ngoài chữa bệnh. Thời gian qua đi, bệnh càng thuyên giảm thì trí nhớ của hắn cũng phai mờ theo năm tháng. Ngày xưa, vì tự kỉ mà Yesung hầu như không có một người bạn nào, chỉ có một cậu bé hay đi theo hắn, kể cho hắn nghe rất nhiều chuyện. Ngày cuối gặp nhau trước khi hắn đi, trên cánh đồng hoa oải hương tím ngát, cậu bé ấy… đã gọi hắn là Jongwoon. Một cơn gió lạnh thổi qua làm tâm trí hắn bỗng chốc trở nên thanh tỉnh… Lần đầu tiên gặp mặt, nó đã gọi hắn là Jongwoon.

Yesung chạy về nhà với tốc độ nhanh nhất có thể. Không lẽ nào Ryeowook lại là cậu bé mà năm xưa hắn đã hứa sẽ trở về để nghe tiếp câu chuyện còn dang dở nhưng chỉ có một mình nó mới biết tên thật của hắn cơ mà. Suốt bao năm qua nó vẫn chờ đợi hắn sao? Từng cơn gió thốc vào mặt hắn lạnh buốt. Nó đối với hắn như thế, còn hắn thì sao chứ, hắn giận mình không nhận ra nó sớm hơn, nó không đáng bị hắn đối xử tồi tệ như thế.

Vội mở cửa phòng, đập vào mắt hắn vẫn là một chàng trai đang say ngủ, thân hình nhỏ bé nhợt nhạt cuộn tròn trong tấm chăn dày, khuôn mặt vì sốt cao mà ửng hồng, mái tóc nâu màu nắng xõa tung trên gối. Chưa bao giờ hắn thấy nó đẹp như lúc này, cánh môi ửng hổng hơi chu ra như bao lần giận dỗi hắn trước kia. Hắn cúi xuống, chậm rãi đặt lên môi nó một nụ hôn. Hương vị ngọt ngào tan dần nơi khóe miệng tạo cho hắn một cảm giác như bị tê liệt hết mọi cảm xúc. Hắn không ngờ rằng môi nó lại mềm và ngọt đến vậy. Trước đây nếu có hôn thì cũng là do nó chủ động trước, hắn chỉ đáp trả một cách hờ hững. Hắn nhớ hơi ấm nơi bàn tay khi nó chạm khẽ tay mình vào tay hắn, nhớ ánh mắt đầy yêu thương cùng nụ cười trong veo của nó dành cho hắn. Có lẽ hắn đã quá vô tình với nó và hắn đã không nhận ra rằng nó khiến hắn thay đổi… Nó khiến hắn yêu nó thật rồi.

–          Ryeowook, anh xin lỗi, anh đã không nhận ra sớm hơn, tỉnh lại với anh đi em.

–          Yesung… Yesung ah, anh làm sao thế? Đừng khóc nữa… Cuối cùng thì anh cũng đã nhận ra em rồi.

–          Anh yêu em, Ryeowook, em không được bỏ rơi anh nữa đâu đấy nhé!

–          Em hứa, em cũng yêu anh, Jongwoon.

The End

10/03/13

Tung đậu tung mây cho oneshot đầu tiên đã được ra đời. Sau bao đêm lăn lộn suy nghĩ ý tưởng thì nó thành ra thế này đây. Cơ mà nó không được như ý mình muốn. Dù sao thì cũng là HE :]]. Fic được viết khi vừa đọc fanacc về MB in Indo. Nghe nói Ye sắp đi nghĩa vụ mà muốn tự kỉ luôn. Hai người hãy biết tận dụng thời gian còn lại bên nhau mà gia tăng moment đi nhé. Tui là tui mong chờ lắm đấy.

Ảnh

Quà 8/3 đặc biệt :))

Này thì đồ đôi ạ. Hết nhẫn đôi, áo cặp, giờ thì…

Ảnh

13053_417416991676574_1680379419_n

thật nức lòng fan gơ như tui mà, 2 người cứ vậy hoài thì tui rụng tim mà chết. Đợi một ngày Jongjin lật tẩy 2 người lần nữa thì cứ ở đó mà khóc đi nhé.

Còn đậy là hình chụp cho Star 1

Ảnh

Kyuhyun à, cái mặt của anh thật là biểu cảm quá mà, nhìn là biết hết rồi, anh mau đi kiếm Sungmin về để cho có đôi có cặp vs người ta, em hiểu nỗi khổ của anh mà :”))

Còn Yewook, 2 người cứ thay phiên nhìn nhau như thế thì tui muốn hiểu sao thì hiểu đấy nhé, cái mặt tbb lúc ngại nhìn iu ghê, còn Ye thì cứ nhìn chằm chằm.

Mặc dù ngày 8/3 ko nhận đc bông hồng nào nhưng như vậy cũng đủ vs fan gơ tui rồi.